Menu

Những người Ukraine chọn ở lại cộng đồng Ma

[embedyt] https://www.youtube.com/watch?v=fDZENXp2zD4[/embedyt]

HTT:  Hầu hết mọi người đã rời khỏi làng Mala Tokmachka từ lâu, hiện là khu vực do Ukraine nắm quyền cai quản, chỉ cách chiến tuyến vài cây số ở vùng Zaporizhzhia, miền nam Ukraine. Người ta đã bỏ đi hết và chỉ còn Anna, một thiếu nữ và là cựu binh quân đội 25 tuổi cao lêu nghêu với mái tóc cắt sát, người không còn nơi nào để đi hay cô không muốn ra đi. 

Anna nói: “Tôi là một quân nhân. Cả cuộc đời tôi, tôi mang một khẩu súng lục trên thắt lưng. Sợ hãi hay không sợ hãi, chúng tôi phải cố gắng giữ vững”, cô nói với phóng viên Reuters, giải thích về quyết định ở lại của mình. “Chồng tôi cũng từng đi quân đội, nhưng anh ấy bị liệt. Tôi sẽ đi đâu với một người bị liệt?”

Anna nêu ra một danh sách những thứ không ai còn nhận được dịch vụ ở đây.

“Không có điện, không có nước, không có gas”, không có cửa hàng, thậm chí không có một gian hàng nhỏ.

See the source image

Anna nói: cô không biết làm thế nào mà mọi người đã sống sót ở đây trong bốn tháng qua. Những người chọn ở lại vẫn đang cố gắng bám trụ.”

Năm tháng sau cuộc xâm lược của Nga, cuộc sống bình thường phần lớn đã trở lại thủ đô Kyiv và các thành phố phía bắc khác, nơi các lực lượng Nga bị đánh đuổi.

Xa hơn về phía đông, trong khu vực chiến sự đang hoạt động của Donbas, đang diễn ra một cuộc chiến tranh căng thẳng, với việc người Ukraine phải chạy trốn khỏi các thị trấn và thành phố trên con đường tiến công dữ dội của Nga.

Nhưng dọc theo một đoạn dài hơn hàng trăm cây số của chiến tuyến uốn lượn qua phía nam và phía đông, là vô số ngôi làng hiện được xem là khu nhà ma như Mala Tokmachka.

Theo lời Anna quân đội Nga đã không cố gắng vượt qua đây, mặc dù thỉnh thoảng đạn pháo vẫn rơi xuống từ các vị trí của quân Nga chiếm được sớm trong cuộc xung đột. Trong số 2.500 người sống ở đây trước chiến tranh, chỉ có khoảng 500 người còn lại.

Không ai chăm sóc ruộng, không ai để ý đến những cửa hàng cũ kỹ, không ai thu dọn đồ đạc và quần áo rách nằm rải rác trong đống đổ nát của những ngôi nhà bỏ hoang. Người ta thấy đây là một cộng đồng người, bằng cách nào đó vẫn còn tồn tại, như những bóng ma trên vùng đất hoang.

Mykola Skarupilo, 67 tuổi cho biết “Nông dân không thu hoạch được mùa màng. Bản thân tôi là công nhân nông nghiệp, nhìn cánh đồng mà xót xa. Nhưng người ta làm được gì? Người ta sợ ra đồng. Người ta không thu hoạch mùa màng dù ở ngay cạnh đồng ruộng của mình” .

Ông ấy cũng sẽ không rời đi. Ông ấy có mẹ già không muốn bỏ Ukraine ra đi.

“Tôi quen rồi. Nếu mẹ tôi nói rằng bà sẽ không đi đâu, tại sao con trai bà lại sợ hãi ở lại?” Ông nói. “Đúng vậy, tôi sinh ra ở đây và tôi sẽ chết ở đây, và sẽ không đi đâu cả.”

Qua câu chuyện này, người ta hiểu lý do tại sao dù không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng vẫn có người can đảm chọn ở lại. Họ đã sống và sẵn sàng chết trên quê hương của họ dù hoàn cảnh bi đát và khó khăn đến cách mấy đi chăng nữa, và ngay cả khi cái chết luôn rình rập họ hàng ngày.

Hoàng Trọng Thụy tường trình cho đài LSTV

Xin vui lòng hủy Adblocker để giúp đài được hoạt động tốt hơn. Cảm ơn!