Menu

Dân Chủ rất cần thiết cho sự phát triển đất nước (xem Video)

Danh từ Dân Chủ thường được hiểu là người dân làm chủ vận mệnh của đất nước, thế nhưng tầm ảnh hưởng từ dân chủ trên thực tế còn quan trọng và rộng lớn hơn so với bất cứ quan điểm hay lý thuyết chính trị nào khác. Tầm ảnh hưởng này bao gồm kinh tế, con người, xã hội, văn hóa và văn minh của cả một đất nước. Hãy so sánh giữa Việt Nam và Đài Loan để thấy rõ sự khác biệt rộng lớn như thế nào giữa hai quốc gia với hai chế độ cầm quyền khác nhau, và tầm ảnh hưởng trên nhiều lãnh vực đối với con người của quốc gia đó.
Đài Loan mặc dù thành lập từ khi Tưởng Giới Thạch sống lưu vong trên đảo chỉ cách đại lục 130 cây số, nhưng sự phát triển giữa hai vùng đất như trời và đất vì một bên theo chủ nghĩa cộng sản, còn Đài Loan mãi đến thập niên 1980 mới bắt đầu tiến trình dân chủ cho đến hôm nay. Cộng Sản miền Bắc đã tiến chiếm miền Nam năm 1975, đưa cả đất nước đi theo con đường xã hội chủ nghĩa đến hôm nay. Cũng vào thập niên 1980, sau thời gian bị Hoa Kỳ cấm vận và áp dụng chính sách cộng sản theo kiểu miền Bắc cho miền Nam, cả đất nước rơi vào đại suy thoái trầm trọng, đến nỗi Hà Nội bị buộc phải đổi mới theo kiểu tự do thị trường theo Trung Cộng. Đây là điểm mấu chốt cho toàn dân Việt Nam trong nước và Trung Quốc bị đảng cộng sản lừa bịp như thế nào, vì chủ thuyết cộng sản hoàn toàn không chấp nhận thị trường tự do, có nghĩa cho phép người dân tự do làm ăn và công ty nước ngoài tự do vào đầu tư trong nước. Hãy nhìn sang nước Cuba sẽ thấy rõ chủ trương của chính quyền cộng sản Fidel Castro thì rõ nhất. Cuba từng là quốc gia chủ trương theo xã hội chủ nghĩa và chủ thuyết Cộng Sản triệt để. Toàn bộ hoạt động kinh doanh đều thuộc trong tay của chính phủ. Bên cạnh khó khăn vì cấm vận của Hoa Kỳ, nhưng chủ trương không cho người dân tự do làm ăn mua bán và đầu tư của nước ngoài đã khiến Cuba tiếp tục sống trong đói nghèo.
Ai cũng biết là Việt Nam và Trung Quốc ngày nay chỉ sử dụng chiêu bài cộng sản để tiếp tục độc tài toàn trị, nhưng cho phép thị trường tự do còn để bảo vệ nguồn tài sản khổng lồ có lợi để duy trì chế độ, nhất là bảo vệ các thành viên trong Đảng Cộng Sản. Một mặt họ cho người dân tự do làm ăn để tránh tình trạng dân đói sẽ làm loạn, nhưng mặt khác, nhiều quyền tự do hoàn toàn bị giới hạn hoặc cấm đoán, nhất là vấn đề tự do báo chí và quan trọng hơn cả, quyền được bỏ phiếu chọn người lãnh đạo.
Tại các quốc gia tự do như Đài Loan, Nam Hàn, quyền của người dân hầu như được rộng mở trên mọi lãnh vực, nhất là về mặt báo chí và truyền thông. Vì vị trí chính trị của một người lãnh đạo hoàn toàn dựa vào lá phiếu của người dân, vì thế họ không thể làm ngược lại với những gì đã cam kết để bảo vệ quyền lợi của người dân, chưa kể là hiến pháp chỉ cho phép thời hạn của người lãnh đạo đất nước, vì thế việc lạm quyền hoặc tham quyền cố vị. Trong quốc gia dân chủ, người dân được tự do chọn lựa mọi việc, nơi họ sống, tham gia chính trị, trường học, sở làm, ra nước ngoài… người dân có cơ hội để tìm kiếm những gì họ muốn nhất, tức mang lại hạnh phúc cho cá nhân họ, và đóng góp cho sự thịnh vượng của đất nước. Việt Nam vì phát triển kinh tế nửa mùa, nhất là tiếp tục siết chặt quyền tự do và phi dân chủ của người dân, đã đưa Việt Nam không phải là một quốc gia phát minh, sáng tạo như Đài Loan và Nam Hàn, mà trở thành quốc gia cung cấp nguồn lao động cho nước khác, có thể nói, Việt Nam ngày nay chỉ là một quốc gia làm tôi tớ cho các quốc gia văn minh giàu có khác.
Hoàng Trọng Thụy tường trình cho đài LSTV